- Con học những năm cuối tiểu học, khi bắt đầu bộc lộ niềm đam mê với văn học thì mẹ - một bà mẹ nông dân - đã dạy con cách để viết một bài văn hay nhất là khi trải tận lòng mình trong từng câu chữ… Lớn lên, con hiểu, mẹ đã dạy con bài học: Khi thật lòng yêu một cái gì, ta sẽ làm với kết quả tốt hơn…
Nguồn: www.freewebs.com |
Mỗi ngày đứng trên bục giảng, con vẫn dạy học trò của mình cách cắt nghĩa các câu thơ, thông điệp sâu xa của những truyện ngắn, cú pháp của một đoạn văn… và cả những bài học ngày xưa của mẹ. Mẹ, bằng tình yêu bao la đã mang con đến với thế giới này và bằng cả cuộc đời đã dạy con những bài học giản dị.
Thuở lên 3, lên 5, mỗi khi con vấp ngã, mẹ chẳng bao giờ đỡ dậy mà bắt con phải tự đứng lên… Lớn lên, con hiểu, mẹ đã dạy con bài học vươn lên sau mỗi lần thất bại…
Lớn lên một tý nữa, mẹ đã giao cho con việc quét nhà, vo gạo, rửa rau. Trong những bữa cơm, mẹ bày cho con khi múc canh xong phải úp muỗng xuống chứ không lật ngửa; khi chấm thức ăn, không nhúng đũa sâu vào bát mắm hay lúc ăn thì nên để ý mọi người, thấy ai ăn sắp hết thì phải đặt đũa xuống chờ để xới cơm… Lớn lên, con hiểu: Những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy sẽ giúp con trở thành một người con gái ý tứ, chỉn chu…
Con học những năm cuối tiểu học, khi bắt đầu bộc lộ niềm đam mê với văn học, mẹ - một bà mẹ nông dân đã dạy con cách để viết một bài văn hay nhất là khi trải tận lòng mình trong từng câu chữ… Lớn lên, con hiểu, mẹ đã dạy con bài học: Khi thật lòng yêu một cái gì, ta sẽ làm với kết quả tốt hơn…
Trở thành một thiếu nữ, khi con đã bớt những ngô nghê con trẻ và bắt đầu cảm nhận được ít nhiều dư vị cuộc sống, mẹ thường dặn con: Mỗi khi bước ra đường, nếu thấy ai đó mỉm cười với mình thì dù cho mệt mỏi đến mấy cũng nên cười lại với họ thật tươi. Bởi cuộc sống tuy đáng quý nhưng đầy bất trắc, không ai biết ngày mai sẽ như thế nào… Lớn lên, con hiểu, mẹ đã dạy con bài học biết trân trọng hiện tại để sống thật tốt với mọi người trong ngày hôm nay.
Vào đại học là những năm tháng đầu tiên con phải sống xa nhà, cũng là lần đầu tiên con cảm nhận được nỗi nhớ mẹ. Một mình nơi phố thị xa lạ, phải đối mặt với tất cả những khó khăn, cám dỗ, con đã thu được cho mình một kho kinh nghiệm sống và tưởng như không cần mẹ bảo ban thêm.
Vậy mà, trong những ngày về quê ngắn ngủi, mẹ lại nhắc nhở con những điều thật sâu xa. Mẹ hỏi con: "Tại sao người ta lại nói: sông cái, đường cái, ngón tay cái...? Tại sao những thứ quan trọng nhất lại được biểu thị bằng từ Cái?". Rồi mẹ giải thích: Cái là mẹ, là phụ nữ. Phụ nữ là người xây tổ, là người giữ lửa trong gia đình, là hình ảnh chuẩn mực cho con cái. Vì thế đã là con gái thì phải luyện rèn ngay thường xuyên để sau này trở thành người vợ tốt, người mẹ tốt…Đó là một bài học tuyệt vời mà mẹ dành cho con!
Ra trường, con thật sự đã bước vào đời với những khó khăn, bon chen, lỗi lầm và rất nhiều thất bại. Con đã có những tháng ngày buồn chán, những đêm khóc thầm, những phút giây yếu đuối… mẹ với tình yêu bao la và sự quan tâm con từ đầu đến cuối, bền bỉ và vị tha, lại giúp con đứng lên bằng bài học biết thương yêu bản thân mình, biết làm bạn tốt của mình.
Yêu thương mình, làm bạn tốt của chính mình nghĩa là không tự nên dằn vặt vì những điều đã qua, những điều không thể thay đổi; nghĩa là luôn yêu đời và hướng về phía trước; nghĩa là là luôn tin tưởng ở năng lực bản thân và phát huy tận độ năng lực đó; nghĩa là đôi khi phải chấp nhận sự thật dù nó có làm ta đau đớn… Bởi, được sinh ra trên đời, với mỗi người đã là một đặc ân lớn lao. Mẹ, lại một lần nữa đã tái sinh con!
Không phải là bà tiên với bao nhiêu phép màu nhiệm… mẹ chỉ là một bà mẹ bình thường nhưng đã mang đến cho con những điều tuyệt vời nhất. Với con, những bài học của mẹ luôn toả ra một năng lượng diệu kỳ: Năng lượng của một tình yêu vô tận! Tình yêu ấy, những bài học bình dị mà sâu sắc ấy sẽ là hành trang con mang theo suốt cuộc đời:
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con…